tháng 1 2019

Đời người vốn lắm nỗi phiền. Ai đã đi qua kiếp nhân sinh này đều thấy được rằng mỗi giây phút có được bình an trong tâm hồn đều đáng quý hơn mọi thứ bạc vàng, của cải. Để sống một đời hạnh phúc, ý nghĩa, để có được một trái tim mạnh mẽ, kiên cường, hãy thử làm theo những lời người xưa giảng dưới đây.
Vương Dương Minh (1472 – 1529) tên thật là Vương Thủ Nhân, là một nhà chính trị, nhà triết học nổi tiếng của triều Minh. Triết học của Vương Dương Minh gọi là Dương Minh Tâm học, cho rằng Tâm là nguồn gốc của vạn sự vạn vật, chỉ có cứu trị nhân tâm mới có thể cứu vãn xã hội, mới có thể giải quyết những vấn đề hiện thực xã hội. Và “Tâm học” không phải thứ học vấn trên giấy mà là trí tuệ của thực tiễn.
“Chuyên Tập Lục” là cuốn sách nổi tiếng được chỉnh lý lại từ nội dung các bài giảng, câu nói và thư từ của Vương Dương Minh. Sách này do 3 học trò của ông là Từ Ái, Tiết Khản và Lục Trừng ghi chép lại.
Nói một cách đơn giản thì đó là cuốn sách chép lại bài giảng dành cho học trò. Nhưng nó lại trình bày khá hoàn chỉnh và có hệ thống về tư tưởng tâm học của Dương Vương Minh cũng như phương pháp giảng dạy biện chứng của ông.
Lời văn sinh động, linh hoạt, căn cứ đầy đủ. Cuốn sách này vừa ra đời đã nhận được bình luận rất tốt của các bậc sỹ phu bình luận và rất được người đời sùng kính.
Dưới đây là 8 câu nói nổi tiếng của Vương Dương Minh mà sách này chép lại.

1. Nhân tu tại sự thượng ma, phương vị đích trụ, phương năng “Tĩnh diệc định, động diệc định” 
Giải thích: Con người nên tôi luyện bản thân qua mọi chuyện mới có thể đứng được một cách vững vàng, mới có thể đạt được cảnh giới “Dù là động hay tĩnh đều có thể giữ được sự trầm tĩnh trong tâm”.  
Muốn tĩnh tâm thì hãy bắt mình phải làm nhiều việc. Điều này nghe thì có vẻ hơi vô lý nhưng sẽ giúp bạn kéo lại cái tâm đang dao động, không thể tĩnh tại của bản thân. Chính những việc tưởng như vụn vặt, tỉ mỉ ấy sẽ nghiêm khắc dần dần cọ xát tâm tính bạn cho tới khi mọi góc cạnh được mài trơn nhẵn, bóng láng.

Khi tâm đã trơn nhẵn, tịnh không còn chút gợn nào thì những tâm lý tiêu cực kiểu như tính nóng nảy, hấp tấp, hay dao động, kiêu ngạo, qua loa đại khái… cũng tự nhiên được gột rửa đi.
Hãy dùng trái tim của mình để dẫn đường
2. Ngoại bằng hữu, vụ tướng hạ tắc đắc ích, tướng thượng tắc tổn 
Giải thích: Ở với bạn bè phải biết nhường nhịn lẫn nhau thì hai bên đều có lợi ích, nếu so sánh với nhau thì chỉ khiến cả hai cùng chịu tổn thất. 
Quan hệ bạn bè chính là: Bạn cho tôi một chiếc lá xanh, tôi sẽ đáp lại bằng cả một rừng cây. Cả hai vì thế mà đều vui mừng ưng thuận.
Nếu hai bên có thể liên tục đối đãi với nhau như vậy thì tình bạn ấy lúc nào cũng sẽ bền vững, kiên cố như bê tông, cốt thép, có thể chống được những cơn động đất dữ dội nhất.
Nếu chỉ biết so sánh người ta sẽ chỉ nhìn thấy sự ganh ghét, đố kỵ nhau: Bạn ở nhà lầu thì tôi cũng phải ở gác tía, lương của bạn ba chục triệu thì lương của tôi cũng không thể chỉ có 29 triệu, bạn có bà ba thì chí ít tôi cũng phải có bà sáu, bạn li hôn thì tôi cũng…
Tốt nhất là không nên kết bạn với những kiểu người như thế. Bởi có bao nhiêu người bạn như vậy thì ta cũng sẽ phải cõng bấy nhiêu phiền phức.

3. Nhật gian công phu giác phân nhiễu, tắc tịnh tọa giác lãn khán thư, tắc thả khán thư, thị diệc nhân bệnh nhi dược 
Giải thích: Nếu ban ngày làm việc mà cảm thấy lo lắng bất an vậy thì hãy ngồi tĩnh tọa. Dù bạn không muốn đọc sách cũng phải đọc, điều này gọi là nhằm bệnh mà bốc thuốc. 
Hàm ý của câu này chính là bạn càng không muốn làm việc gì thì lại càng nên ép mình làm việc ấy, phải giằng co, đọ sức với cái tâm của mình. Nhân tâm luôn ích kỷ, người ta ai mà chẳng muốn được sống thoải mái một chút, được làm những chuyện vừa ý một chút?
Chỗ nào mát mẻ thì muốn tới gần, thứ gì ngon lại muốn ăn, chuyện gì dễ cũng muốn làm hơn. Nếu cứ phóng túng bản thân của mình như vậy, bạn ắt sẽ bị dẫn tới đường cùng.
Thế nên, đôi khi phải mạnh tay với bản tính của mình, phải học cách “tàn nhẫn” với mình hơn một chút, bạn mới có thể xoay chuyển tình thế, kiếm tìm được cảm giác thoải mái và thanh thản thực sự.

4. Hối ngộ thị khứ bệnh chi dược, nhiên dĩ cải chi vi quý, nhược lưu trệ ư trung, tắc hựu nhân dược phát bệnh 
Giải thích: Hối lỗi là liều thuốc quý trị bệnh, quý ở chỗ biết sửa sai. Nếu giữ sự hối hận trong tâm thì lại vì thuốc mà sinh bệnh. 
Con người ai sinh ra mà chẳng một lần mắc lỗi? Phạm lỗi rồi đứng lên từ sai lầm là bài học tất yếu của đời người. Đây cũng là kiểu bài kiểm tra mà người ta không cần học bài cũng có thể được điểm tối đa, chẳng ai muốn trải qua trải nghiệm thất bại ấy.
Thế nhưng chỉ cần bạn biết sửa sai, giỏi đúc rút kinh nghiệm thì không có gì đáng sợ. Ngược lại sai lầm sẽ trở thành một liều thuốc kích thích khiến con người mau chóng trưởng thành, khỏe mạnh.
Nếu biết sai mà không sửa thì kết quả cuối cùng thực vô cùng tồi tệ, chỉ có thể là những giọt nước mắt hối hận muộn màng dâng đầy như dòng sông không đáy. Cái tâm của người ta sớm muộn cũng sẽ trở thành một khẩu súng, một cái roi quất vào chính mình, tự gây thương tích và trong mắt chỉ lưu lại đầy những đau thương.

5. Phàm xử đắc hữu thiện hữu vị thiện, cập hữu khốn đốn thất thứ chi hoạn giả, giai thị khiên ư hủy dự đắc táng, bất năng thực chí kỳ lương tri nhĩ 
Giải thích: Khi xử lý sự việc mà xuất hiện tình huống lúc tốt lúc không, vì gấp gáp mà rối bời, chạy sang phía sự cực đoan đều là do cái tâm lo sợ được mất về danh dự khiến mình mệt mỏi, không thể thực sự đắc được lương tri. 
Trong cuộc sống và công việc, có rất nhiều chuyện vốn có thể ứng phó một cách thư thái, làm được hoàn mỹ, nhưng kết quả lại trở nên thảm hại, khiến người ta không muốn ngó tới, khiến bản thân mình không biết phải làm thế nào.
Chuyện gì đang xảy ra? Phải chăng do năng lực của mình không đủ? Dung mạo của mình không đủ xinh đẹp? Khí chất của mình không đủ? Đều không phải.
Về việc này Vương Dương Minh đã đưa ra đáp án cuối cùng: Chính là do cái tâm được mất của bạn quá nặng. Bạn nhất tâm muốn làm chuyện này tới mức hoàn thiện nhất, chỉ sợ mình bị người khác phê bình, chê cười, cho nên khi làm việc thường cảnh giác cao độ, nhất quyết không buông.
Điều đó đã làm hỏng mất cái tâm làm việc một cách thản nhiên, ứng phó mọi việc một cách bình hòa của chính bạn. Nó có đôi chút giống như “Định luật Murphy” trong hiệu ứng tâm lý học, bạn càng lo lắng chuyện gì đó sẽ xảy ra thì nó càng có khả năng xảy ra.

6. Trì chí như tâm thống, nhất tâm tại thống thượng, khải hữu công phu thuyết nhàn thoại, quản nhàn sự 
Giải thích: Giữ gìn chí hướng như bị đau tim, nếu toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ tới chỗ đau, thì làm gì còn thời gian nói chuyện phiếm và quản chuyện phiếm đây? 
Câu này quả thực rất hay. Khi tim đau tới mức ngạt thở thì bạn còn tâm tư để tán chuyện hay đi lòng vòng không? Chắc chắn là không, lúc này bạn chỉ có cảm giác đau tới muốn chết, chỉ có thể là tâm không mong cầu gì cả.
Suy luận ngược lại một chút, nếu khi bạn đang làm việc gì đó đột nhiên muốn nghỉ xả hơi một chút, uống chút rượu, nghe chút nhạc, hát vài câu. Điều này chứng tỏ rằng tâm của bạn vẫn có phần đang phiêu đãng, chắc chắn là không phải đang hoàn toàn nhập tâm, cũng nói rõ rằng bạn không đủ coi trọng và dụng tâm.
Sức mạnh của sự chú tâm là vô cùng lớn, nhưng tiền đề là bạn phải dùng trái tim mình để dẫn đường.
Hãy dùng trái tim của mình để dẫn đường
7. Kim nhân ư khất phạn thời, tuy nhiên nhất sự tại tiền, đãn tâm thường dịch dịch bất ninh, chỉ duyên thử tâm mang quán liễu, sở dĩ thu nhiếp bất trụ  
Giải thích: Hiện nay có một số người dẫu đang ăn cơm, dẫu không có việc gì nhưng tâm của họ vẫn thường bộn bề không yên, chỉ vì cái tâm này của họ đã quen bận rộn mà không thể nắm bắt được.
Có người từng hỏi một vị thiền sư rằng: “Ông tu hành như thế nào?” Thiền sư trả lời: “Đói thì ta ăn, buồn ngủ thì ta đi ngủ”. Người ấy thấy rất phiền não đáp lại: “Ăn cơm, đi ngủ thì quá đơn giản, ai mà không biết, đây cũng gọi là tu hành sao?”.
Vị thiền sư nói: “Cũng là ăn cơm, cũng là đi ngủ, nhưng kết quả lại khác nhau. Người bình thường khi ăn cơm thì nhìn ngó xung quanh, nghĩ này nghĩ nọ, tính toán trăm phương ngàn kế, nghĩ ngợi miên man, khi ngủ thì mơ mộng đảo điên, mơ nọ mơ kia, tư tưởng bay lượn. Người tu hành khi ăn cơm thì là ăn cơm, khi ngủ thì là ngủ, không có tạp niệm!”.
Sự khác biệt giữa người với người chỉ trong một ý niệm. Nếu vứt bỏ tạp niệm, những ý nghĩ dơ bẩn, an định trong hiện tại, bạn sẽ phát hiện ra rằng trong những việc đơn giản nhất hàng ngày như ăn cơm, ngủ nghỉ, đi bộ cũng đều hàm chứa tính triết học và cái đẹp.

8. Nhân chỉ hữu hứa đa tinh thần, nhược chuyên tại dung mạo thượng dụng công, tắc ư tâm trung chiếu quản bất cập giả đa hỹ 
Giải thích: Tinh lực của con người rốt cuộc là có hạn, nếu quá dành tâm sức đầu tư vào ngoại hình thì thường không thể quan tâm, quản thúc được nội tâm.
Trong thời đại mà tất cả thứ đều hướng về ngoại hình, có những chàng trai, cô gái xinh đẹp, nổi tiếng thường cảm thấy ngại ngùng khi phải phô cả bộ mặt mộc mà cha mẹ sinh ra, vậy nên luôn lo lắng hóa trang một chút, làm đẹp một chút hay phẫu thuật thẩm mỹ một chút.
Người ta dành một lượng lớn thời gian cho phẫu thuật thẩm mỹ và cải tạo nâng cấp nhan sắc nhưng lại không có thời gian để chăm sóc tâm hồn.
Nếu cứ như vậy, trái tim của con người là một căn nhà có 3 phòng thì một phòng để cho cỏ dại mọc đầy, một phòng để dục vọng phóng túng tràn lan, còn trong phòng nhỏ còn lại chỉ vứt ngổn ngang một chút kiến thức, mà cũng chẳng được chất đầy.
Mấy ai có thể biết rằng một trái tim giàu có, phong phú mới có thể khiến người ta thực sự trở thành người biết tu dưỡng, có hàm dưỡng, có khí chất. Chỉ khi trang bị cho mình những điều này, bạn có được một nền tảng tinh thần thực sự lớn mạnh. Tới lúc đó, liệu bạn còn sợ mình không đủ đẹp trong mắt người khác nữa chăng?

Con người ai cũng khao khát tự do, loại tự do này không những bao gồm tự do về thân thể, mà còn cả về tinh thần. Có được tự do, thì trong lòng con người mới có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Con người vì sao không cảm thấy tự tại?
Một người có tự do về thân thể chưa chắc sẽ dễ dàng có được sự tự tại về tinh thần
Bởi vậy cho nên, việc truyền thụ kiến ​​thức chỉ đóng một phần vai trò trong giáo dục truyền thống của phương Đông và phương Tây, còn việc dạy cho học sinh cách suy nghĩ thông qua những tư tưởng triết học của nhiều nhà hiền triết cổ đại mới là phần quan trọng.
Tất cả các thuyết về sự lý viên dung của phương Đông, đồng tiền có hai mặt của phương Tây…, đều giúp cho con người được trau dồi tư duy cởi mở, khách quan và lý trí từ lúc tuổi còn nhỏ. Người càng khách quan, càng có khả năng làm chủ nhân thật sự của chính bản thân mình.
Tuy nhiên, một người có tự do về thân thể chưa chắc sẽ dễ dàng có được tự do về tinh thần. Con người thường sống trong không gian tưởng tượng của riêng mình, và vẽ nên những ngục tù cho chính mình bằng các quan niệm khác nhau. Những quan niệm này đa sắc đa dạng, nhưng tất cả chúng đều nhằm mục đích bảo vệ lợi ích của bản thân, hoặc những dục vọng mong cầu đạt được những thứ mình muốn.
Chữ “tôi” này đã khiến con người khó chịu, buông nó xuống không phải là xong rồi sao? Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Đến lúc chúng ta muốn thay đổi chính bản thân mình, thì bất kể là cái tôi nào, ai nấy cũng sẽ trở nên cố chấp, và kết quả là không có gì thay đổi được cả. Xem ra vấn đề có vẻ bắt đầu xuất hiện từ chỗ cố chấp.

Tại sao con người cố chấp? Tư duy trở nên cứng nhắc bởi trình độ nhận thức thấp và tầm nhìn hạn hẹp chính là nguyên nhân chủ yếu.
Trình độ nhận thức càng thấp, tầm nhìn càng hạn hẹp thì tư duy sẽ càng thiển cận, độc đoán. Mô thức tư duy của người này bị cứng nhắc, và họ chỉ có duy nhất một chiều hướng suy nghĩ, nên chỉ có thể dùng quan hệ logic đơn giản để đưa ra phán đoán, sự phân tích logic thường chỉ là một đường thẳng, nhưng họ lại tự cho rằng bản thân mình suy nghĩ rất tỉ mỉ, đó là kết quả có được sau những “suy nghĩ cặn kẽ sâu sắc”. Nhưng nếu lý luận ngược lại hoặc nhìn lại từ một góc độ của người ngoài cuộc, thì sẽ dễ thấy rằng mọi chuyện không hoàn toàn như vậy.
Ví dụ, một số người cầm quyền rất quan tâm đến quyền lực trong tay mình, nên họ sợ mất đi nó. Nếu như họ đạt được vị trí của người lãnh đạo bằng cách phối hợp tốt với công việc của người khác, thì ở họ sẽ hình thành một ý nghĩ rằng, chủ động phối hợp tốt công việc của những người khác là để có được quyền lực, vậy thì khi họ nhìn thấy một người khác đang giúp đỡ mọi người cùng nhau làm việc, thì sẽ cho rằng người đó chắc chắn là có ý đồ, muốn thay thế vị trí của mình.
Nhưng thực ra nếu xem xét ngược lại vấn đề thì sao? Phối hợp làm tốt công việc có thể là vì nhiều mục đích khác nhau và các nhu cầu khách quan. Về cơ bản, thì phối hợp làm tốt công việc là để mọi người đều phát huy được hết khả năng của mình và hoàn thành công việc. Điều này không có dính dáng gì đến việc muốn trở thành một lãnh đạo.
Một số người thậm chí còn không có logic, mà cứ sống hoàn toàn trong thế giới tưởng tượng của chính mình, họ sống rất mệt mỏi vì cứ suy bụng ta ra bụng người. Biểu hiện điển hình là khi họ gặp phải những ý kiến bất đồng, họ rất nhạy cảm và cố chấp với quan điểm của bản thân, tự phụ, không sẵn lòng đồng cảm với người khác, họ không thể nhìn nhận lại bản thân mình và thay đổi góc nhìn một cách hiệu quả được.
Một người bị mắc kẹt trong thế giới chủ quan của bản thân mình thường cho rằng ý kiến ​​của người khác là một sự tấn công đối với họ. Thực ra thì, nếu họ có thể nhìn vào vấn đề một cách khách quan, thì sẽ coi những ý kiến ​​đó là nhắm vào sự việc hay con người. Nếu như mọi chuyện đạt được thành công, bản thân họ là một thành viên góp sức trong đó, thậm chí họ là lãnh đạo, thì có phải sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn nữa không? Bỏ đi chấp niệm thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đương nhiên là có một số người vốn dĩ không cố chấp, nhưng khi họ học cao đến một trình độ nhất định thì lại trở nên cố chấp. Loại người này cảm thấy bản thân mình rất có thành tựu, họ là lãnh đạo của một đoàn thể hoặc là chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó. Ngay thời điểm đó, lòng khiêm tốn cầu tiến năm xưa của họ đã bị choáng ngợp bởi sự vinh quang đang bày ra trước mắt, và đôi tai biết lắng nghe những lời dạy và các ý kiến khác ​​đã bị những lời xu nịnh lấp đầy.
Nhưng nếu như họ có thể nhảy ra khỏi vị trí hiện tại của bản thân mình để nhìn ngắm thế giới rộng lớn ở mọi góc nhìn, thì sẽ thấy được rằng người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác nữa.
Càng cố chấp, nội tâm càng đóng kín; nội tâm càng đóng kín, càng từ chối học hỏi, từ chối thông cảm và lắng nghe, rồi đến cuối cùng sẽ rơi vào cái vòng luẩn quẩn vì thiếu khả năng và sẵn sàng thông cảm thấu hiểu mà càng trở nên cố chấp hơn.
Ngược lại, những người càng học nhiều thì lại càng hiểu được rằng tri thức là vô biên, họ sẽ càng khiêm tốn và khách quan hơn. Họ có thể quan sát thế giới khách quan một cách thoải mái, và có khả năng thông hiểu nhìn nhận sự thật, họ cũng sẽ không lo lắng về những gì người khác làm có phải là nhắm vào mình hay không, mà tự chuốc lấy phiền muộn.

Trải qua mấy chục năm làm bạn cùng vui buồn trong cõi nhân sinh, những gì chúng ta nghe thấy, gặp phải và nghĩ đến, đã tạo nên vô vàn tâm tư và cảm xúc lẫn lộn vô cùng. Chúng ta liệu có đang đánh mất chính mình?

Vì những ánh mắt luôn dõi theo, vì những con người luôn trông đợi, chúng ta phải “tái sinh như phượng hoàng lửa”, như một bông hoa rực rỡ nở rộ
Nhớ về thời thơ ấu hồn nhiên ngây thơ, đó là quãng thời gian vui vẻ và hạnh phúc biết nhường nào! Mặc dù khi ấy cuộc sống nghèo nàn, điều kiện khó khăn, nhưng mỗi ngày đều có thể chơi đùa mà không phải vướng bận lo lắng gì cả, không có ưu phiền, không biết sầu đau.
Dù có những lúc chúng ta mâu thuẫn với người bạn cùng chơi, thì cũng vừa khóc vừa cười, rồi rất nhanh sau đó lại làm lành vui vẻ như thuở ban đầu. Nụ cười ngây thơ hồn nhiên đó, cảm giác ngọt ngào đó, vẫn còn dư âm tuyệt diệu đến tận bây giờ.

Tháng năm tuổi trẻ là một quyển sách vội vàng
Bất giác nhìn lại, bỗng thấy những tháng năm tuổi trẻ giống như một quyển sách vội vàng. Đó là thời kì hoàng kim quý giá nhất trong cuộc đời của chúng ta, đó là một mùa hoa đầy mộng tưởng mơ ước. Có những ký ức đẹp đẽ, có những nỗi nhớ và niềm tiếc nuối; có cả tiếng cười và những giọt nước mắt; có những dại khờ và sự cố chấp.
Nhưng vì khi trẻ tuổi không biết trân trọng, để rồi bỏ lại những tiếc nuối khôn nguôi; bỏ lại ngày hôm qua không thể nào quay ngược về; bỏ lại nhiều câu chuyện chua xót! Đi qua tháng năm tuổi trẻ, bỗng chốc chúng ta đã bước sang tuổi 30.
Trên vai của mỗi người, đều phải gánh lấy sự nặng nề của trách nhiệm, cho nên bạn phải lựa chọn thật cẩn thận; lên kế hoạch một cách toàn tâm toàn ý; làm mọi việc với tinh thần tập trung cao độ. Tuy nhiên, trên con đường nỗ lực chật vật đó, rất khó để đến cuối cùng mọi chuyện đều được như ý muốn!
Ai mà chưa từng trải qua những trắc trở phong ba, ai mà chưa từng đánh rơi những giọt nước mắt vì thất bại. Tuy nhiên, dù có khổ cực hơn, vất vả hơn, hay phải chịu đựng những cảm giác khó chịu hơn, đau đớn hơn, thì chúng ta chỉ có thể âm thầm rơi lệ, âm thầm chịu đựng, lặng lẽ nuốt hết vị đắng mà thôi! Có lẽ thất bại không đáng sợ, mà đáng sợ nhất chính là mất đi dũng khí để làm lại từ đầu.
Dũng khí đôi khi chỉ là một ý niệm trong khoảnh khắc, đôi khi lại là một chấp niệm suốt cả đời. Dũng khí là sau khi bạn nhìn thấy sự thật của cuộc sống này, mà vẫn tiếp tục yêu nó hết mình. Cuộc đời cần phải nỗ lực, sống là phải cố gắng, chúng ta còn cần lắm dũng khí để kiên trì vượt qua mọi khó khăn. Bởi vì “dũng khí là ánh sáng soi rọi trong nghịch cảnh, nó là một món tài sản, khi ta có dũng khí thì sẽ có cơ hội để thay đổi mọi thứ!”.
“Người mạnh mẽ không phải là người không có nước mắt, mà là người cứ lao về phía trước với nước mắt lưng tròng”. Mong rằng khi rơi vào nghịch cảnh, chúng ta đều có thể dũng cảm kiên cường. Vì những ánh mắt luôn dõi theo, vì những con người luôn trông đợi, chúng ta phải “tái sinh như phượng hoàng lửa”, như một bông hoa rực rỡ nở rộ.
Tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng, hy vọng rằng niềm vui thực hiện được ước mơ có thể an ủi cơ thể và tâm trí mỏi mệt của chúng ta! Khi bước đến độ tuổi 40, trái tim từng trải qua bao nhiêu thăng trầm, đã được tôi luyện bởi những tháng năm mà trở nên bình đạm như nước, hiền hoà và dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, chúng ta đã có thể khoan dung với người mà trước đây ta thấy khó chịu; có thể tha thứ cho những chuyện khó chấp nhận nhất; có thể đối xử tốt với tất cả mọi thứ xung quanh; có thể lặng nhìn “hoa nở hoa tàn trước mái đình, trời cao mây trắng cuộn bay bay”, chúng ta có thể đi qua mỗi ngày một cách đơn giản như cánh sen thanh đạm vậy.
Đi qua những ngày giông tố, điều còn lại là trái tim bình đạm, hiền hòa như nước
Gia đình ấm áp là một nơi trú ẩn an toàn
Trong đời người, thân nhân chính là những người không bao giờ bỏ rơi ta, máu đậm hơn nước. Bất kể là bạn ở bên ngoài đã phải chịu đựng những nỗi thiệt thòi như thế nào, trong lòng có biết bao nhiêu áp lực, hoặc công việc có không thuận lợi ra sao, bạn sẽ luôn luôn nhận được sự yêu thương chăm sóc và an ủi từ người thân của mình, và đó còn là sự cho đi mà không bao giờ cần được báo đáp. Nơi đó có mùi vị của gia đình, sưởi ấm cho trái tim giá lạnh của bạn; nơi đó có hương thơm của tình thân, niềm hạnh phúc quấn quanh lấy bạn!
Bạn bè trong đời này, sẽ không thể mãi ở bên cạnh bạn, nhưng họ sẽ luôn đồng hành với bạn trong tâm trí. Vì vậy, đêm đến cô đơn hiu quạnh, thì có thể sẽ nhớ khắc khoải những ngày đã đi cùng với nhau; nhớ đến những kỷ niệm đồng cam cộng khổ đã qua; nhớ đến sự khuyến khích và ủng hộ nhau trong những phong ba bão táp của cuộc đời, bạn bè như những đóa hoa tươi nở rộ bốn mùa, hương thơm bay tỏa và đi cùng với ta suốt một đường dài. Tình bạn sâu sắc bền vững ấy đã sưởi ấm cho những câu chuyện thời gian.
Cuộc đời này của chúng ta là một hành trình dài. Cho dù đó là những con đường thẳng tắp, hay lấm đất lấm bùn; cho dù đó là mùa xuân dịu dàng, hay mùa đông tuyết xoáy; cuối cùng thì cũng lưu lại tất cả những dấu chân có sâu có cạn, những dấu chân mơ hồ mờ phai suốt cả chặng đường; thi thoảng bất chợt sẽ phát ra những tiếng thở dài không thể nào tả nỗi.
Người dũng cảm là bất khả chiến bại, cuộc đời như một vở kịch mà cũng không phải vậy
Bất kể như thế nào đi nữa, có những con đường ta chỉ có thể độc hành, và có những nỗi khổ ta chỉ có thể hứng chịu một mình; có những giọt nước mắt, chỉ có thể tự mình lau đi. Có lẽ đau khổ là người thầy tốt nhất, nó sẽ truyền cảm hứng cho chúng ta vươn lên; rèn giũa sức chịu đựng của chúng ta; củng cố niềm tin của chúng ta; cho nên đừng nản lòng nhụt chí, mà phải không ngừng mạnh mẽ; nếu không thì không ai có thể thay thế cho chúng ta được.
Phải luôn tin rằng người dũng cảm là bất khả chiến bại, trên trời luôn có một đám mây che chắn cho bạn! Cuộc đời như một vở kịch mà cũng không phải vậy, bởi vì khi một vở kịch kết thúc thì nó cũng qua đi. Nhưng cuộc đời dài dằng dẵng thì vẫn tiếp diễn. Cuộc đời như rượu mà cũng không phải là rượu, uống say rồi đi ngủ thì hết chuyện, nhưng ly rượu cuộc đời thì phải dùng cả đời để nếm nó. Năm hương vị cuộc đời trộn lẫn với nhau, nhưng chúng ta không thể nào bỏ qua hay trốn tránh nó được.
Có lẽ chỉ khi chúng ta dùng một thái độ lạc quan để sống, thì mới có thể cảm nhận được một hương vị tuyệt vời, trôi cùng năm tháng qua mỗi ngày đêm như một bài hát. Sống trên đời này, hợp tan tan hợp, yêu hận đan xen là điều không thể tránh khỏi. “Cứ bước cứ bước, thế là chia xa, những ký ức cũng đã phai mờ. Nhìn theo mãi dõi theo mãi, cũng mỏi mệt, những ngôi sao kia cũng tắt sáng mất rồi. Nghe mãi nghe mãi, cũng đã tỉnh dậy, rồi bắt đầu hờn trách”.
Gia đình là nơi để nhìn lại cho ta biết điểm xuất phát và cũng là nơi giúp ta tiến bước.
Mọi sự tùy duyên, yêu hận như gió! Ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, có lẽ thời gian sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, trong lòng vẫn sẽ có một mối quan tâm và niềm nhung nhớ!
Chính trong những cuộc buồn vui ly hợp, trong những lần nếm trải chua cay ngọt đắng, chúng ta đã tận hưởng được niềm hạnh phúc vui vẻ của sự thành công; chịu đựng những đau đớn mất mát của sự thất bại; nếm trải được sự cô đơn lẻ loi của cuộc đời; biết chấp nhận sự bất lực nan giải của cuộc sống; trải nghiệm một cuộc sống đầy màu sắc phong phú. Cuộc sống có hàng trăm hương vị, ai nấy cũng có những trải nghiệm của riêng mình!

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.