Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, sai quân lính đặt một hòn đá to giữa một
lối đi, định xem thái độ của mọi người sẽ như thế nào khi thấy hòn đá chắn lối
đi.
Từng người, từng người một đi qua, ai cũng chỉ tặc lưỡi, trách nhà
Vua không giữ đường sá sạch sẽ. Ngay cả ngài Tể tướng đi qua, ông cũng tảng lờ.
Nhà Vua giận lắm, nhưng không nói gì. Ông nghĩ rằng, nhất định sẽ có một người
nào đó nhấc tảng đá này khỏi đường đi.
Ông đoán không sai. Một lát sau đó, có một người nông dân ngồi trên một
chiếc xe chất đầy cỏ, kéo đi bởi 2 con ngựa. Bỗng nhìn thấy hòn đá chắn lối đi,
ông kéo ngựa dừng lại rồi phóng xuống. Ông đến bên hòn đá, nhìn nó rồi cúi xuống,
khuân hòn đá đi ra chỗ khác. Vừa làm, ông vừa lẩm nhẩm:
“Chắc là sẽ đau lắm nếu ai đó vấp phải mày đấy, tao
nên đưa mày ra khỏi đây trước khi mày làm ai đó ngã xuống vì vấp phải mày”.
Xong xuôi, ông vừa trèo lên xe ngựa thì thấy ngay ở chỗ hòn đá mà ông vừa
khuân đi, một túi vàng rất to. Số vàng bên trong nó có thể nuôi sống ông cả đời.
Ông còn đang ngẩn ngơ không biết túi vàng ở đâu ra thì chợt nhìn thấy một mẩu
giấy bên dưới. ông đọc, và mỉm cười. Số vàng đó, ông chất lên xe, rồi viết ở mặt
kia lại một lá thư, rồi dặt lại ngay chỗ cũ.
Ông Vua lúc đó đang nấp trong bụi cỏ rất ngạc nhiên, chờ ông nông dân đi khỏi
liền chạy ra nhặt lấy. Lần này lại đến lượt ông mỉm cười. Không lâu sau đó, ông
nông dân kia đã được nhà Vua mời lên cung điện, cách chức ông Tể tướng vô trách
nhiệm kia, và phong cho ông nông dân nọ làm Tể tướng. Từ đó về sau, quốc thái
dân an, nhờ có vị Tể tướng tốt bụng và một vị Vua thông minh cùng nhau quản lí
đất nước.
Bật mí, bức thư của nhà Vua viết thế này:
“Đây là phần quà cho sự trách nhiệm của ông.”
Còn bức thư của ông nông dân thì viết là:
“Thưa ông, tôi rất cảm ơn ông về những gì ông ban cho tôi. Nhưng mà,
người dân quê tôi còn nghèo. Cho nên, xin phép ông, lấy số vàng này thay vì tặng
cho tôi, tôi sẽ thay ông tặng cho những người nghèo khác. Họ cần số vàng này
hơn tôi. Công việc hiện nay của tôi đủ nuôi sống cả nhà tôi rồi!”.
Rõ ràng, không những có trách nhiệm cao, ông nông dân còn có con mắt
nhìn đời rất công bằng. Nếu như ông sử dụng số vàng đó, ông sẽ có cuộc sống
giàu có, sung túc, ấm no hơn trước rất nhiều. nhưng ông lại đem tặng số vàng đó
cho những người nghèo ở vùng ông sinh sống. Ông không đem những thứ
nhà Vua ban làm của riêng mà dùng nó để giúp đỡ những người nghèo khó.
Kết quả của việc làm đó là được làm Tể tướng, giúp cho đất nước
thái bình, dân được ấm no, hạnh phúc. Còn tên Tể tướng vô trách nhiệm kia, phải
trả giá cho sự vô trách nhiệm của mình bằng việc mất chức tước. Đó cũng là bài học cho tất cả chúng ta.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều
quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản
đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Đăng nhận xét