Cuộc sống là một bức tranh muôn màu muôn vẻ, với rất nhiều những
cung bậc cảm xúc khác nhau, cũng là một chuỗi triết lý để ta suy ngẫm.
Bốn câu chuyện dưới đây thức tỉnh sâu sắc tới tâm hồn mỗi người.
Câu chuyện thứ nhất: Duyên nợ đời người
Ngày xưa, có một chàng trai tên Thư Sinh, anh và người yêu đã
đính ước và chuẩn bị cử hành hôn lễ. Thế nhưng trước đó ít ngày, cô gái ấy lại
đi lấy người khác. Thư Sinh bị đả kích mạnh và lâm bệnh nặng.
Anh ta đau khổ nên tìm lên chùa và hỏi 1 vị sư thầy: “Tại
sao con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác?”
Sư thầy mỉm cười và cho anh chàng xem một chiếc gương.
Trong đó có hình ảnh một cô gái không mảnh vải che thân nằm chết bên
đường.
Người đầu tiên đi qua cũng chỉ thoáng nhìn, lắc đầu rồi đi. Người
thứ hai đi qua cởi chiếc áo khoác và đắp lên người cô gái. Người thứ ba đi qua
bèn đào hố và đắp mộ cẩn thận cho cô gái. Sư thầy cho biết, người con
gái xấu số đó chính là bạn gái của anh ta ở kiếp này.
“Anh là người qua đường thứ hai, đã từng đắp cái áo cho cô gái.
Đến nay, cô gái gặp và yêu anh chỉ là để trả nợ ân tình cho anh thôi. Còn người
mà cô ấy phải báo đáp cả đời đó chính là người đã chôn cất cô cẩn thận, người
đó chính là người chồng hiện tại của cô ấy”.
Thư Sinh nghe xong liền tỉnh ngộ ra mọi chuyện.
Câu chuyện thứ hai: Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài
Có một bà mẹ đơn thân nọ vừa mới chuyển nhà, bà ta phát hiện
hàng xóm là một gia đình nghèo khó, gia đình đó có một bà mẹ góa chồng và hai đứa
con. Có một hôm mất điện, bà ta đành phải thắp nến lên cho sáng.
Một lúc sau, có tiếng người gõ cửa. Bà ra mở cửa, thì ra đó là
con của nhà hàng xóm. Đứa bé hỏi: “Con chào dì, dì cho con hỏi nhà dì có nến
không ạ?”.
Bà ta thầm nghĩ: “Cái gia đình này nghèo đến nỗi ngay cả nến
cũng không có sao? Tốt nhất không cho, cứ như thế họ sẽ ỷ lại mất”.
Nghĩ rồi, bà liền nói to một tiếng: “Không có!”. Đúng lúc
bà ta đang chuẩn bị đóng cửa, đứa bé đó liền cười rạng rỡ và nói: “Con biết
ngay là nhà dì không có nến mà!”.
Nói xong, đứa bé liền lấy ra hai cây nến: “Mẹ và con sợ dì sống
một mình không có nến nên con đem sang tặng dì hai cái để thắp sáng ạ!”.
Lúc này, bà ta vừa tự trách bản thân, vừa cảm động rơi nước mắt,
sau đó liền ôm chặt đứa bé vào lòng.
Câu chuyện thứ ba: Chúng ta chỉ bất tiện có ba tiếng thôi
Ngày hôm đó, tôi may mắn đặt được vé về quê ngoại cùng với chồng,
nhưng sau khi lên xe thì nhìn thấy có một quý cô đang ngồi ở vị trí của chúng
tôi. Chồng tôi bảo tôi ngồi ở cạnh vị nữ sĩ đó nhưng lại không mời bà ấy nhường
chỗ.
Tôi phát hiện ra chân phải của bà ấy có chút trở ngại, lúc đó
tôi mới hiểu tại sao chồng tôi lại làm như thế. Chồng tôi cứ đứng như thế suốt
dọc đường về mà không hề có ý định lấy lại chỗ ngồi.
Sau khi xuống xe, tôi nói với giọng điệu của một bà vợ xót chồng:
“Nhường chỗ là việc nên làm, thế nhưng đoạn đường xa như thế sao không
nói bà ấy đổi vị trí cho mình chứ”.
Chồng tôi đáp: “Người ta bất tiện cả đời rồi, còn mình chỉ bất
tiện có ba tiếng thôi mà!”.
Nghe chồng nói vậy, tôi vô cùng xúc động. Có được một người chồng
vừa tốt bụng vừa lương thiện như thế, tôi thấy rằng cả thế giới này đều trở nên
ấm áp hơn nhiều. Tâm niệm thay đổi, thế giới hình như cũng vì thế mà thay đổi
theo.
Có thể chúng ta sẽ không thành công trong ba phút nhưng đôi lúc
chỉ cần mất đi một phút, số mệnh con người sẽ hoàn toàn khác nhau.
Câu chuyện thứ tư: Câu chuyện về luật nhân quả
Vào một đêm muộn đầu xuân, mọi người đều đã ngủ say, có một đôi
vợ chồng cao tuổi bước vào một khách sạn, đáng buồn là khách sạn đó đã hết
phòng.
Nhân viên lễ tân không đành lòng để cho cặp vợ chồng đó lại đi
tìm khách sạn, anh ta liền dẫn họ vào một căn phòng: “Có thể đây không phải
là căn phòng tốt nhất nhưng ít nhất hai bác cũng không phải chạy đi tìm phòng nửa
đêm nữa”. Cặp vợ chồng thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ nên quyết định ở
lại đó.
Ngày thứ hai, khi họ thanh toán, nhân viên lễ tân đó liền nói: “Hai
bác không cần thanh toán đâu ạ, vì căn phòng hai bác ở đó là phòng của cháu.
Chúc hai bác có một hành trình du lịch vui vẻ ạ!”.
Thì ra, nhân viên lễ tân đó đã ngủ một đêm tại quầy bàn để nhường
phòng cho họ. Cặp vợ chồng hết sức cảm động và nói: “Chàng trai trẻ à, cậu
là nhân viên lễ tân khách sạn tốt nhất mà chúng tôi từng gặp đấy. Cậu nhất định
sẽ được đền đáp”. Chàng trai liền cười tiễn cặp vợ chồng ra cửa và rồi
nhanh chóng quên đi chuyện hôm đó.
Bỗng có một ngày, anh ta nhận được một bức thư, trong đó có một
tấm vé đi du lịch New York một mình, chàng trai đi đến một căn biệt thự trang
hoàng theo như chỉ dẫn trong thư. Thì ra, hai người mà anh ta tiếp đón trong
đêm muộn hôm đó chính là một nhà tỷ phú cùng với vợ của ông ấy. Ông ấy đã mua tặng
chàng trai một tiệm rượu lớn sau đó giao cho anh quản lý.
Thực ra nhân quả đều do mỗi người nắm giữ, khi chưa xác định được
mục tiêu vĩ đại của đời người thì hãy dùng tấm lòng của mình để làm việc gì đó.
Mỗi một cá nhân đều là một nhân viên phục vụ, những điều lớn lao đều bắt nguồn
từ việc chúng ta phục vụ cho người khác, khả năng một người phục vụ cho người
khác lớn bao nhiêu thì kết quả chúng ta có được càng lớn bấy nhiêu.
Sống trong đời cần phải trải nghiệm nhiều. Trên đường đời, chúng
ta có thể có tiếng cười sảng khoái, nhưng cũng có thể có cả những giọt nước mắt
khổ đau; trên đường đời, có niềm tin từ sự thành công, cũng có thức tỉnh từ sự
thất bại, nhưng chúng ta đều phải biết quý trọng.
Sự giàu có của đời người đến từ một trái tim vô tư, không ích kỉ;
cái tốt đẹp của cuộc đời đến từ một trái tim giản dị. Trên đường đời không cần
điều gì cao quý, chỉ cần làm việc bằng một trái tim chân thực là đủ.
Nếu muốn có được những người bạn tốt, trước tiên bạn phải đối tốt
với người khác.
Nếu muốn được vui vẻ, hạnh phúc, trước tiên bạn hãy mang hạnh
phúc đến cho người khác, không lâu sau bạn sẽ nhận thấy bản thân càng ngày càng
hạnh phúc.
Yêu người, yêu cuộc đời, cho yêu thương, nhận yêu thương và rồi…trưởng
thành trong tình yêu thương!.
Đăng nhận xét