Khi còn là một cậu bé, tôi sống trong một xóm nhỏ rất đông trẻ
con. Bọn con trai chúng tôi chơi đủ trò, nhưng vì tất cả đều sàn sản tuổi nhau
nên không có đứa nào làm trưởng nhóm cả.
Mọi trò chơi của chúng tôi đều chẳng có điều lệ gì rõ rệt. Chúng
tôi cũng không lập giải thi đấu nào để ganh đua. Cũng không có ai hướng dẫn hoặc
làm trọng tài để tuýt còi nhắc khi đứa nào đó chơi sai luật. Mà vấn đề là cũng
làm gì có luật nào!
Lúc nào chúng tôi thích đặt ra các nguyên tắc thì lại tự bịa ra,
và ngày hôm sau có thể lại chẳng có nguyên tắc nào được áp dụng nữa hết. Tất cả
chúng tôi, một lũ trẻ con, mỗi hôm chơi một cách, chỉ cần biết chơi vui là được,
việc thắng thua cũng chẳng quan trọng. Ai cũng được phép tham gia trò chơi, kể
cả đứa thua bét nhè cũng vẫn được chơi tiếp lần sau, vì thường thì chúng tôi chẳng
bao giờ ghi nhớ tỷ số cả.
Thỉnh thoảng, chúng tôi chỉ chia thành từng đội, và những đội
này cũng không cố định. Cứ đứa nào có mặt ở ngoài phố thì chia bừa, nên số người
ở mỗi phe cũng tương đối mà thôi. Chẳng trò gì ra trò gì cả, nhưng mỗi buổi
chơi của chúng tôi vẫn đầy ắp tiếng cười, và đứa nào cũng cực kỳ vui.
Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất không phải là kiểu chơi thoải mái
cho vui đó, mà là mỗi khi có tranh cãi khi đang chơi, thì mọi việc luôn được giải
quyết bằng cụm từ thần kỳ: “Chơi lại nhé!”.
Khi tôi lớn lên, tôi nhận ra rằng rất nhiều người trong chúng ta
đôi khi vẫn muốn có một giải pháp như kiểu thế: “chơi lại”, hoặc “làm lại”. Tôi
chắc chắn không có một ai lại chưa từng ước rằng mình có thể rút lại một sai lầm
và bắt đầu lại từ đầu. Một số người thậm chí còn ước rằng họ có thể có một lần
“làm lại từ đầu” cho cả cuộc sống của họ ấy chứ.
Nhưng, tôi cũng tin rằng bạn hoàn toàn có thể có giải pháp “chơi
lại” hoặc “làm lại” nếu bạn muốn. Bạn sẽ không thể thực sự quay ngược thời gian
hoặc rút lại một sai lầm, xóa đi một lời nói tồi tệ, hay lật ngược một bước rẽ
sai mà bạn đã thực hiện.
Nhưng bạn hoàn toàn có thể tự tha thứ cho chính mình, và biết rằng
những người xung quanh cũng sẽ thế. Rồi bạn có thể bắt đầu lại từ chính khoảnh
khắc đó và bắt đầu sống cuộc sống của mình theo cách mà bạn luôn mong muốn.Cho
dù ngày hôm sau, bạn có thể lại vấp và lại ngã, thì bạn vẫn lại có thể tha thứ
cho mình, đứng dậy và “chơi lại” từ đầu.
Điều đáng nhớ không phải là số lần bạn ngã trong cuộc sống này.
Mà điều đáng nhớ là số lần bạn đã tự đứng dậy để cố gắng thêm lần nữa.
Thực tế, mỗi ngày bạn có được trên Trái Đất là một lần “chơi lại”.
Mỗi ngày là một cơ hội mới để làm cho đúng những gì bạn muốn. Mỗi ngày là một
cơ hội mới để yêu thương bản thân mình và yêu thương người khác.
Mỗi ngày là một khởi đầu tươi mới để sống và chia sẻ. Nếu mỗi
ngày là một lần “chơi lại”, bạn sẽ tận dụng chúng nhiều nhất có thể chứ?
Đăng nhận xét