Chiều Chủ nhật, tôi ngồi trước bậc thềm
quan sát những đứa trẻ trong xóm chơi với nhau. Chúng thường chơi đi chơi lại mấy
trò. Trước hết là trò cao bồi, một đứa làm cao bồi kiêm cảnh sát trưởng, vài đứa
đóng vai thổ dân, và một tên cướp. Không cậu bé nào chịu đóng vai tên cướp cả.
Tất cả đều muốn làm cảnh sát trưởng. Cãi nhau mãi, cuối cùng chúng quyết định
những người qua đường sẽ là tên cướp. Những tên cướp luôn luôn bỏ chạy. Và người
qua đường cũng thế… Vì vậy chúng hò reo và đuổi theo những người đi qua xóm.
Trò chơi vì thế mà nhanh chóng trở nên nguy
hiểm và bị người lớn nghiêm cấm. Những đứa trẻ ngay lập tức chuyển sang trò
chơi yêu thích khác, trò “Ta là chúa tể”.
Một cậu bé học lớp Ba, cao nhất và khôn
lanh nhất, là người khởi xướng và vì thế nghiễm nhiên trở thành chúa tể. Trò
chơi rất đơn giản, “chúa tể” sẽ đội cái xô nhựa lên đầu, tay cầm cây kiếm nhựa
giơ lên cao và hét vang “Ta là chúa tể”, sau đó nghiêm mặt quát to ”Lính đâu!”.
Những đứa trẻ khác sẽ khúm núm cung kính “Thưa chủ nhân!”. Chúa tể sẽ sai vặt
“quân lính” (đương nhiên): đi rót nước, đi lượm rác, đi mua kem, hoặc đôi khi,
đi trừng phạt một “tên phản bội”, bắt “hắn” lại và nhốt vào nhà tù…
Quân lính nhìn chung tỏ vẻ chán ngán, và một
cô bé mới nhập bọn lắc đầu nguầy nguậy. Không công bằng, phải oẳn tù tì để chọn
ra người làm chúa tể chứ. “Đâu phải mình anh, ai cũng thích làm chúa tể hết mà”
– cô bé càu nhàu.
Những người lớn ngồi trên thềm nhà xung
quanh đó cười nghiêng ngả.
Chợt nhớ hôm nọ, cô bạn đang làm giáo viên ở
một trường tiểu học Quốc tế kể rằng, ở lớp cô lần lượt mỗi học sinh sẽ được làm
lớp trưởng trong một tuần. Bởi cô nghiệm ra rằng để có những cách thức dạy dỗ
hoặc điều chỉnh thích hợp, điều cần nhất là giáo viên phải thấy được bản tính của
đứa trẻ một cách rõ ràng nhất. Và cũng giống như người lớn, tính cách của trẻ
con sẽ bộc lộ rõ nhất khi ta trao cho chúng trách nhiệm và uy quyền trong vai
trò thủ lĩnh.
Khi ngồi nhìn những đứa trẻ ngây thơ chơi
trò “ta là chúa tể”, tôi mới nhận ra ý tưởng của cô bạn thật tuyệt vời, bởi
chính Abraham Lincoln cũng từng nói ”Gần như tất cả mọi người đều có thể chịu đựng
được nghịch cảnh. Nhưng nếu muốn kiểm tra tính cách của một người nào đó – hãy
trao cho anh ta uy quyền”.
“Ai cũng muốn được làm chúa tể” – cô bé kia
đã nói như vậy. Chúng ta mới giống nhau làm sao! Ta đều mơ trở thành thuyền trưởng
trên mọi con tàu.
Hẳn nhiên khi lớn lên, tôi cũng như bạn, sẽ
dần hiểu rằng làm “thủ lĩnh” – dù chỉ là “thủ lĩnh” của một lớp học vài mươi học
sinh, hay một công ty hàng trăm người – nghĩa là sẽ được nể vì, được ra oai,
sai khiến và đôi khi… trừng phạt người khác. Nhưng nó cũng có nghĩa là phải
gánh thêm những trách nhiệm và cả những phiền toái, những thứ luôn khiến cho
vai trò đó trở nên ít hấp dẫn hơn. Ví như việc thuyền trưởng luôn phải là người
cuối cùng rời khỏi con tàu sắp đắm.
Vì thế khi lớn lên, chúng ta hiểu rằng
không phải ai cũng có thể trở thành người “đứng mũi chịu sào”. Phần đông chúng
ta sẽ trở thành thủy thủ.
Chúng ta vẫn thường cho rằng quyền lực chỉ
đi kèm với địa vị hay chức vụ, nhưng tác giả Brain Tracy trong cuốn sách “100
quy luật bất biến trong kinh doanh” đã đúc kết rằng có bốn kiểu quyền lực khác
nhau: quyền lực chuyên môn, quyền lực cá nhân, quyền lực địa vị và quyền lực được
phong tặng…
Nghĩa là dù không thể có được quyền lực từ
chức vụ cao, bất cứ ai trong số chúng ta cũng có khả năng tác động đến người
khác bằng năng lực chuyên môn hoặc bằng nhân cách của mình, hoặc cả hai. Chính
vì vậy, nếu bạn có địa vị thì đừng áp chế, và nếu bạn không có địa vị, cũng đừng
sợ hãi. Bởi địa vị cao là những con tàu trên biển cả, còn quyền lực chính là những
cơn gió. Chúng có thể đưa chúng ta đi xa, nhưng cũng có thể khiến ta lật nhào.
Cả những con tàu vĩ đại như Titanic vẫn có thể bị đánh đắm.
Chúng ta thường nhanh chóng quên rằng, một
khi càng dễ điều khiển người khác thì chúng ta càng khó điều khiển bản thân
mình. Quá trình đó diễn ra tinh vi đến nỗi hiếm khi nào người trong cuộc nhận
ra. Đó là sự thật. Chúng ta luôn dễ dàng nhìn ra con người thật của ai đó một
khi họ nắm giữ quyền lực, điều đó cũng có nghĩa chúng ta gần như không thể che
giấu con người thật của mình khi có quyền lực trong tay.
Đôi khi, tôi vẫn tự hỏi mình: phải chăng
chúng ta đã mang trong mình khao khát quyền lực như một thứ bản năng, khởi từ
thuở bình minh của loài người? Có lẽ đúng như vậy. Dường như không ai trong
chúng ta có thể vượt qua nổi sự cám dỗ của việc có được quyền năng chi phối người
khác, dù chỉ trong một giới hạn nào đó. Nhưng sử dụng quyền lực ấy để làm gì,
và như thế nào, là điều khiến chúng ta trở nên khác nhau.
Có người xem quyền lực là mục đích tối thượng
còn công việc là chiếc cầu để đạt đến nó. Và họ dùng nó để thống trị người
khác, để mưu lợi cho riêng bản thân mình. Cũng có người xem quyền lực là một
công cụ hữu ích giúp họ làm tốt hơn công việc của mình. Họ dùng nó để khơi gợi
cảm hứng và tài năng của người khác, nhằm đạt được những mục tiêu chung và cố gắng
mang lại những lợi ích lớn lao nhất cho nhiều người nhất. Bạn sẽ chọn ai trong
những người đó, hoặc sẽ trở thành ai trong những người đó? Bạn sẽ là ai với quyền
lực trong tay? Và bạn sẽ là ai trước uy quyền của người khác?
Tôi tin rằng, đó chính là những câu hỏi
đáng để đặt ra trong cuộc đời. Bởi câu trả lời sẽ vẽ nên tâm thế và bản lĩnh của
chúng ta trong thế giới xô bồ này: ung dung hay hoảng sợ, vững vàng hay bị khuất
phục, tự tin hay tự ti, thành công hay thất bại…
Bạn biết chăng, bạn vẫn còn rất trẻ. Và mai
kia chính bạn sẽ là người chọn ra thuyền trưởng cho rất nhiều con tàu. Hoặc
chính bạn sẽ trở thành thuyền trưởng.
Tôi chỉ mong khi ấy bạn sẽ không quên những
gì Edward Counsel đã viết, rằng “những dấu chân của quyền lực thường là
những dấu chân trên cát”. Những cơn gió vẫn mải miết thổi qua nơi ấy,
và sẽ chẳng để lại gì trên bờ cát thời gian….
Đăng nhận xét