Trong số những người bạn gặp trên đường đời, khoảng 20% sẽ yêu mến
bạn ngay từ lần đầu gặp gỡ, khoảng 20% khi gặp bạn đều thấy khó chịu một cách
vô duyên vô cớ, và 60% số người còn lại ở trạng thái trung lập.
Vậy chúng
ta phải làm sao đây?
Nếu chỉ bận
tâm vào những người ghét mình một cách vô cớ, thì chúng ta sẽ luôn cảm thấy
buồn phiền mỗi ngày. Nhưng nếu bạn dành
sự tập trung của mình vào số 20% người yêu mến kia, thì mỗi
ngày họ sẽ là người truyền
cảm hứng cho cuộc đời bạn tỏa sáng không ngờ.
Xin được kể
câu chuyện về thầy giáo của tôi, vốn là một người hay để ý tới những sinh viên
không yêu thích môn học của ông.
Khi mới bắt
đầu giảng dạy, ông thường chú ý tới những sinh viên tỏ ra thờ ơ với môn học của
ông trên giảng đường. Càng chú ý những sinh viên này, ông càng tìm cách đối phó
với họ, hy vọng một ngày họ sẽ yêu thích môn học của mình. Sau đó ông phát
hiện ra rằng cách làm này không mang lại kết quả như ý. Bởi cho dù ông làm như
thế nào đi nữa, luôn có một bộ phận sinh viên lơ là chểnh mảng môn học của
ông.
Cuối cùng,
ông hướng sự tập trung của mình vào những học sinh yêu thích môn học của ông,
và tình hình đã hoàn toàn thay đổi.
Khi đó
trong mắt ông, tất cả đều là những sinh viên ham học, và tất nhiên những sinh
viên này mang lại cho ông nguồn năng lượng và cảm hứng rất lớn, từ đó khích lệ
ông giảng bài ngày càng tốt hơn.
Bởi tiếp
nhận được nguồn năng lượng khích lệ, nên ngày càng có nhiều sinh viên đánh
giá cao tài năng và ngưỡng mộ bài giảng của ông; một bộ phận sinh viên ở trong
nhóm trung lập và một vài học sinh trong nhóm 20% không yêu mến môn học của ông
cũng bị ảnh hưởng. Cuối cùng, giờ giảng của ông ngày càng được đón nhận và hoan
nghênh, cuộc sống của người thầy như vậy ngày càng trở nên vui vẻ và tràn đầy sự
tự tin.
Bởi cuộc sống
vì nhân duyên mà có thể gặp gỡ; vì tình cảm mà trở nên ấm áp có tình người hơn.
Cuộc sống
của chúng ta cũng như vậy. Điều gì cần phải đến sẽ tự nhiên đến, điều
không nên đến có mong cũng vô dụng, cầu cũng vô ích. Có duyên không cần đẩy
cũng sẽ tự đến, vô duyên rồi đừng nên cưỡng cầu. Đã đến rồi thì nên chào mừng
đón nhận, đã đi rồi thì chỉ có thể nhìn theo! Vạn sự hãy để tùy duyên, thuận
theo tự nhiên. Những sự việc trên cõi nhân gian này, miễn cưỡng cuối cùng đều
không thể như ý, cưỡng cầu bắt buộc cũng sẽ không thể ngọt ngào!
Điều chúng
ta có thể làm là tận tâm tận lực làm tốt việc bản thân cần làm, sự việc trong
cõi đời này nói chung là như thế, cố gắng hết sức không hối hận, hết lòng hết dạ
rồi sẽ không hối tiếc!
Trong cuộc
sống này, chỉ cần chúng ta làm tốt điều bản thân cần làm. Người yêu mến bạn cứ
để họ yêu mến bạn, còn những người không yêu mến bạn hãy cứ kệ họ ở đó, đừng
oán hận, đừng nản chí cũng đừng sợ hãi, hãy tiếp nhận mọi thứ đang xảy ra, điều
duy nhất bạn có thể làm là nỗ lực để mình trở nên tốt nhất có thể, từ đó tận hưởng
niềm vui, đi giữa nhóm người hiểu bạn trong cõi nhân gian này.
Đăng nhận xét