Một ngày, khi Thượng Đế đang tản bộ trong khu vườn Hoàn Mỹ, Ngài
bỗng thấy tất cả các loài cây đều gục đầu ủ rũ. Thượng Đế quá ngạc nhiên nên đã
đến bên một cây đa cao lớn để hỏi han.
Cây đa buồn
bã nói: “Vì sao con không thể
ngan ngát hương thơm giống như hoa bách hợp?”.
Thượng Đế tới
thăm hoa bách hợp, chợt nghe thấy cây hoa than phiền: “Vì sao con không thể kết quả giống như cây
sung phía xa kia?”
Một lúc sau,
Thượng Đế lại nghe cây sung rầu rĩ: “Vì
sao con không được diễm lệ giống như đoá hoa hồng?”.
Thượng Đế dừng
bước và nhìn quanh khu vườn Hoàn Mỹ một lượt. Cả một vườn cây xinh đẹp là thế,
vậy mà đâu đâu cũng vang lên những tiếng than vãn không ngớt.
Thượng Đế vừa
quay đầu rời đi, bỗng Ngài nhìn thấy ánh sáng phát ra từ một góc khuất bé nhỏ
bên cạnh tảng đá. Thì ra đó là cây cỏ non tơ đang ưỡn ngực đón nắng mai và vui
mừng đung đưa theo gió. Thượng Đế bèn hỏi cây cỏ rằng: “Điều gì khiến con vui mừng như vậy?”.
Cây cỏ trả lời
rằng: “Bởi vì con được sinh ra để
làm một cây cỏ!”
Thượng Đế lại
hỏi: “Vì sao con lại thích làm cỏ?”
Cây cỏ trả lời:
“Bởi là cỏ, con có thể kết bạn với trăm ngàn loài cây khác nhau.
Thế nên từ sáng sớm tinh mơ tới đêm tối mịt mùng, con không bao giờ thấy cô
đơn, quanh năm suốt tháng cũng không biết thế nào là phiền não hay khổ đau…
Bởi là cỏ, con có thể yên bình mà sinh trưởng ở bất cứ nơi đâu.
Dẫu là thảo nguyên bát ngát hay khe đá khiêm nhường, con đều có thể vươn mình
kiêu hãnh. Và dẫu đó là nơi màu mỡ xanh tươi hay hoang mạc khô cằn, thì con vẫn
có thể khoe màu xanh sức sống.
Bởi là cỏ, con chẳng cần phải so đo được-mất với bất cứ ai. Sáng
ngước đầu ngắm mặt trời mọc, đêm cúi đầu nghe sương sớm thì thầm, thư thái nhìn
sắc mây, nhảy múa cùng ngàn gió, vui đùa cùng tiếng chim ca, sống đời đời hạnh
phúc…
Vậy nên, thưa Thượng Đế, con chỉ đang tận hưởng cuộc sống mà một
cây cỏ cần có mà thôi!”
Truyện ngắn
kể trên thật đáng để chúng ta suy ngẫm. Trong cuộc sống hiện đại này, dẫu chúng
ta đạt được nhiều hơn nữa, sống đầy đủ hơn nữa, thì vẫn thật khó để cảm thấy hạnh
phúc. Rất nhiều người phải thốt lên rằng: “Tại
sao người thời nay lại có nhiều muộn phiền như vậy?”, “Tại sao tôi luôn luôn bất
hạnh, tại sao tôi không thể may mắn như mọi người?”.
Trên thực tế,
Thượng Đế đã hào phóng ban cho chúng ta rất nhiều phúc phận, đáp ứng rất nhiều
ước nguyện của chúng ta. Nhưng vì sao con người vẫn luôn sầu khổ? Đó là bởi
chúng ta đã quen dùng hạnh phúc của người khác để “trừng phạt” chính mình!
Vì sao lại gọi
là “dùng hạnh phúc của người khác để trừng phạt chính mình”? Đó là khi nhìn thấy
‘phúc phận trời ban’ của một ai đó, ta lại thầm so sánh với bản thân và lại tự
dằn vặt vì mình không đạt được. Cứ khăng khăng nhìn vào những thứ của người
khác thay vì học cách trân quý những gì ta đang có, chúng ta đã vô tình đóng chặt
cánh cửa để làm tổn thương chính mình.
Thực tế chẳng
phải là như vậy hay sao? May mắn của người khác vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng người
ta lại biến nó thành công cụ để trừng phạt bản thân. Nếu ta nhìn hạnh phúc của
người khác bằng tâm thái so bì, cạnh tranh, hay ganh đua không cần thiết, thì
sau cùng người duy nhất bị tổn thương vẫn chỉ là chúng ta.
Mỗi người đều
được Thượng Đế ban cho rất nhiều phúc khí khác nhau. Có người thì sự nghiệp
thăng tiến nhưng cơ thể lại không khỏe mạnh; có người thì học vấn uyên thâm
nhưng cuộc sống hôn nhân lại trắc trở, gập ghềnh; cũng có người thì hiểu biết
sâu rộng nhưng lại thường trằn trọc mất ngủ vào mỗi đêm; lại có người giàu sang
phú quý nhưng không thể sống tự do thoải mái.
Bởi mỗi cá
nhân khác nhau có phúc phận khác nhau, thì sao ta không thể dùng con tim
quảng đại mà đối đãi với chính mình? Nếu có thể trân quý những gì ta đang có,
thay vì so đo với phúc phận của người khác, thì chúng ta sẽ nhận thấy rằng: Thế
giới của ta thật giàu có và phong phú đến nhường nào.
Kinh Thánh
viết: “Qua những đố kỵ của ma quỷ
mà cái ác xâm nhập vào thế gian”, cũng là muốn nhắn nhủ với thế
nhân rằng, đừng lấy hạnh phúc của người khác để “trừng phạt” chính mình. Nếu mỗi
người đều mở rộng tấm lòng quảng đại thay cho cái nhìn nhỏ nhen, thì cánh cửa
trước mắt ta sẽ vươn xa đến tận chân trời…
Đăng nhận xét