Làm việc chăm chỉ, không ngừng trau dồi nghiệp vụ và cống hiến
sức mình cho công việc rồi bạn cũng sẽ được nhìn nhận xứng đáng.
Peter là một trưởng phòng
nghiệp vụ năng nổ, giỏi chuyên môn và thân thiện nên rất được lòng đồng nghiệp.
Công
ty đang khuyết vị trí Phó Giám đốc Kinh doanh, Ban Lãnh đạo quyết định sẽ bổ
nhiệm vị trí này, ai cũng nghĩ Peter sẽ được bổ nhiệm.
Trong buổi họp, Tổng Giám đốc
tuyên bố vị trí Phó Giám đốc kinh doanh sẽ được giao cho một vị Trưởng phòng
Nghiệp vụ khác của Công ty khiến tất cả nhân viên đều ngạc nhiên và xì xầm bàn
tán. Peter sững người không tin vào tai mình, anh thấy mọi thứ như sụp đổ trước
mắt.
Thất vọng vì những cống hiến
của mình với Công ty không được ghi nhận khiến Peter tức giận và anh như trở
thành một người khác. Anh đi làm muộn, quên các cuộc họp, không gửi báo cáo và
cáu gắt, quát tháo với nhân viên khiến đồng nghiệp và nhân viên dần xa lánh anh.
Về nhà Peter cũng quát tháo
và bực dọc với con cái. Vợ anh khi biết được lý do đã nhẹ nhàng khuyên chồng:
“Anh là người có năng lực sẽ còn nhiều cơ hội, Ban Lãnh đạo chưa bổ nhiệm anh
vì có thể anh chưa phù hợp lần này thôi, anh đừng tức giận vì như thế chỉ tàn
phá con người anh thôi. Tương lai của anh còn ở phía trước, anh cứ cống hiến, rồi
sẽ được nhìn nhận xứng đáng”.
Nhưng Peter không nghe, anh cảm
thấy hối hận khi đã cống hiến hết sức lực cho Công ty này.
Chiều hôm đó, khi cô nhân
viên mang bản chào giá dịch vụ của một Công ty khác tới để anh duyệt, Peter đã
quát lên: “Không duyệt gì hết, cứ chỗ cũ mà làm, mất thời gian”.
Cô nhân viên nói rằng lúc trước
chính anh đã yêu cầu cô tìm đơn vị có giá tốt hơn để giảm thiểu chi phí cho
Công ty.
Peter đập bàn: “Không cần chỗ
mới nữa, giảm được chi phí thì Công ty có lợi chứ nhân viên có được lợi lộc gì
đâu mà phải thay đổi, mất thời gian”.
Không ngờ Tổng Giám đốc đi
qua, ông nghe được câu nói của Peter liền gọi anh lên gặp.
Tổng Giám đốc nghiêm mặt nói:
“Thời gian gần đây, tôi thấy không hài lòng về cách làm việc và hiệu quả công
việc của anh, hôm nay thì tôi được nghe và chứng kiến tận mắt. Tôi thực sự thất
vọng, ý định bổ nhiệm anh vào vị trí Giám đốc Kinh doanh vào tháng tới chắc
không thể thực hiện được nữa rồi”.
Peter lại một lần nữa sững sờ, cúi mặt. Đến giờ anh mới thấy thấm thía
câu nói của vợ mình: “Tức giận chỉ tàn phá con người ta mà thôi. Tương lai còn ở
phía trước, cứ cống hiến, rồi sẽ được nhìn nhận xứng đáng”.
Đăng nhận xét