VSC - Peace In Mind and Peace In Soul! - NHỮNG CƠN MƯA ...

Những tia nắng ấm áp đầu tiên của mặt trời đã làm cho những hành khách trong chuyến xe đò thức giấc, Luân ngồi dậy rồi cố vươn vai thật mạnh để xua đi những mệt mỏi của chuyến hành trình dài trong đêm. Đã gần tới biển rồi, cái nơi mà Luân định đến để làm vơi đi những đau buồn mà anh đã gặp phải trong cuộc sống. Cảnh vật xung quanh giờ đây thật đẹp và kì ảo, đẹp nhất là màu vàng lấp lánh của mặt biển ở phía cuối chân trời kia, chúng đã làm cho những ai đang chiêm ngưỡng cũng đều phải trầm trồ và thích thú. Nhưng đối với riêng Luân, anh lại thờ ơ trước vẻ đẹp đó của thiên nhiên, dường như anh chẳng còn thấy gì khác ngoài một màu u ám và ảm đạm như chính cõi lòng anh bây giờ vậy. Đến nơi, mọi người đều nhanh chân bước ra khỏi xe, vươn người rồi hít thở thật sâu để cảm nhận cái mát lạnh đến sảng khoái của gió biển, còn Luân, anh chỉ bước đi một cách chậm rãi, trông anh như chẳng còn chút sức lực hay sinh khí nào cả, anh cũng chẳng còn muốn nói hay làm bất cứ điều gì vì giờ đây tất cả chúng đối với anh đều vô nghĩa. 

       Sau khi đăng kí phòng ở một khách sạn và sắp xếp xong đồ đạc, mọi người đều đi ăn uống rồi mới ra biển. Đến gần trưa, những hành khách ấy bắt đầu xuống nước, họ bơi lội và vui đùa trong dòng nước mát mặc cho Luân đang thẩn thờ ngồi trên bãi biển. Anh cứ thả hồn mình vào trong những suy nghĩ vẩn vơ về cuộc sống, về những chuyện đã qua nhưng rồi anh cũng chẳng tìm được lối thoát nào cho chính mình. Mệt mỏi, chán chường, Luân chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào mà chính anh cũng không hề hay biết.

Bỗng: "Tách! Tách! Tách!..", những giọt mưa bắt đầu thi nhau rơi trên mặt đất, Luân vội vã thức dậy rồi đi tìm chỗ trú mưa. Rất may cho anh là ở gần đó có một quán cà phê nhỏ, Luân bước vào thì trong ấy đã chật kín người, nhìn quanh quẩn hồi lâu thì anh mới tìm được cho mình một chỗ ngồi ở gần một ông cụ, trông ông ấy cứ như là một người từng trải với bộ râu khá dài đã bắt đầu muối tiêu. Anh ngồi xuống rồi gọi cho mình một tách cà phê với một ít đường. Mãi nhâm nhi li cà phê của mình mà Luân chẳng hề để ý là ông cụ đã nhìn anh từ rất lâu và dường như đã hiểu một điều gì đó, ông cụ lên tiếng :

    -  "Này anh bạn trẻ, cậu đang có chuyện buồn phải không ?" .

    -  "Dạ! ". Luân trả lời.

    Ông cụ tiếp:

    - "Tôi đã sống hơn nửa đời người rồi nên chuyện này tôi rất hiểu, cậu cứ nói ra đi, biết đâu tôi lại giúp được cậu."

     Ngẫm nghĩ trong giây lát, Luân quyết định kể hết mọi chuyện đau buồn của anh cho ông lão nghe. Nghe xong, ông lão bảo : 

    -  "Có phải cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn rồi phải không ?".

    -  "Dạ".

     Và quả thế thật, sau khi nói ra hết, lòng của Luân giờ đây như nhẹ đi phần nào. Ông lão nói thêm :

    -  "Cậu hãy thử nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời kia, có phải chúng giống như lòng cậu bây giờ không?"

      Luân nhìn lên bầu trời theo lời của ông lão :

    -  "Dạ vâng ".

      Ông lão nhìn Luân rồi nói tiếp :"Cuộc sống lúc nào cũng có hai mặt của nó và những cơn mưa này cũng vậy, có người thích mưa vì nó mang đến cho chúng ta cảm giác sảng khoái, nó gợi cho ta những kỉ niệm vui buồn trong quá khứ, chẳng những thế nó còn mang đến những vụ mùa bội thu, tiếp thêm nhựa sống cho những chồi non trên trái đất này... nhưng cũng có người ghét nó, vì những cơn mưa to làm đường xa lấy lội, làm sụp lở đất và theo sau đó là những cơn lũ cướp đi tất cả mọi thứ của con người... Nhưng cậu hãy thử nghĩ xem nếu cuộc sống không có hai mặt của nó thì làm sao người ta biết được thứ gì là đáng quí, đáng trân trọng, còn thứ nào là thứ không cần thiết, phải bỏ đi chứ? Những sóng gió, bão táp trong cuộc sống cũng thế, nó làm cho chúng ta cảm thấy buồn chán và tuyệt vọng nhưng nó cũng giúp cho chúng ta có thêm thời gian suy ngẫm về những gì mà mình đã làm, xem chúng đã đúng đắn hay chưa và có cần thiết phải sửa đổi hay không? Cậu hãy nhìn xem, sau cơn mưa trời lại sáng, đôi khi lại là những ánh cầu vồng rực rỡ, cuộc sống sẽ không bao giờ làm thất vọng những ai có ý chí và nghị lực vươn lên đâu....".

       Sau khi nghe xong những điều ông lão vừa nói Luân cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cứ chìm sâu trong những đau buồn, anh cảm ơn ông lão thật nhiều rồi trò chuyện thêm lát nữa. Một lúc sau, trời bắt đầu dứt mưa, anh tạm biệt ông lão rồi rảo bước ra biển, anh nhặt lấy một mảnh sò nhỏ rồi viết tất cả những nỗi buồn của mình trên mặt cát ẩm, viết xong anh tiến thêm ít bước nữa để cảm nhận những cơn sóng to đang ập vào và cũng là để nhìn thấy những dãi cầu vồng đang ở phía cuối chân trời kia....

  

Đăng nhận xét

[blogger][facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.